Chào mừng bạn đến với “What Matters”, EP 25 cùng những câu chuyện- matters!
Ô vuông nhỏ trên lịch để bàn ngày 18.8.2023 được đánh một dấu nhỏ hình trái tim, ngày mình ghi chú để đi nghe Ella Fitzgerald.
Tám giờ tối thứ Sáu một ngày tháng Tám, thành phố dịu dàng như cái ôm của người thương. Trong bộ váy đen sequin sương sương, mình thấy bản thân đang make up nhẹ, xõa tóc trong tâm thế chuẩn bị cho một cuộc hẹn với… chính mình.
Tự nhiên, mình cũng muốn mỉm cười dịu dàng, như cách thành phố dịu dàng tối nay.
Đây không phải lần đầu tiên mình đến góc nhỏ yên tĩnh với sách và café ấy, thanh xuân của mình và những người bạn, đã từng có nơi chốn này như một phần tuổi trẻ. Nhưng đây là lần đầu tiên mình đến với một jazz club cạnh đó. Mọi người chủ yếu đi từng đôi, mình với Tuấn cũng đã đi với nhau không biết bao nhiêu đêm nhạc, nhiều dòng nhạc khác nhau, nhưng lần này, mình bảo Tuấn “Em muốn đi một mình”.
Anh gật đầu nhìn mình ra dấu hiệu, và chúng mình biết, không cần phải nói gì hơn.
Vậy nhưng cuộc sống này dễ thương ở chỗ, mình tin vào những thứ sắp đặt, và tin vào cả vũ trụ lẫn duyên cớ.
Loay hoay tìm chỗ ngồi dành cho người đi một mình, bạn nhân viên ở jazz club chỉ cho ngay chỗ đầu. Nhìn sang bên cạnh, đôi tình nhân trẻ tuổi đang đắm đuối nhìn nhau. Màn đêm, những ánh đèn dịu nhẹ và thứ không khí lãng đãng giao mùa từ hè sang thu khiến mình muốn hít một hơi thật sâu, thật chậm.
Không có tình nhân nào để mình cũng đắm đuối, mình trở lại nhìn vào menu.
Lại là whiskey sour, không trứng, cho một đêm nhạc có lẽ rất tình, với chính mình nào. Mình tự nhủ.
Mình đã lên kế hoạch để buổi tối ấy là một buổi tối “break”, nhưng có một vài vấn đề về công việc cần xử lý nên mình vẫn phải vừa nghe nhạc, vừa thi thoảng check điện thoại. Mục notification trong Zalo hiện lên, ở một trong những nhóm trò chuyện đặc biệt nhất của mình, với tấm ảnh chụp lưng mình từ phía sau.
Vậy là kế hoạch hẹn hò với chính mình đổ bể trong… hạnh phúc. Hai người bạn mà mình trân quý, hai người bạn hình như chưa bao giờ mình công khai, họ cũng vậy, và có lẽ cả ba đều không có nhu cầu phải công khai. Hai người bạn mình thích giữ riêng mình, họ ở đây, ngay bên cạnh mình, trong một cú đập cánh không thể duyên dáng hơn của một chú bướm ở đâu đó, đã khiến chúng mình va… vào nhau một lần nữa sau nhiều năm, như cái cách chúng mình đã va vào nhau nhiều nhiều nhiều năm trước.
Nhưng “What Matters” EP này lại không phải là câu chuyện về buổi tối đi nghe jazz và vô tình gặp lại hai người bạn. Dù mình đã bắt đầu câu chuyện với nguyên cớ ấy.
“What Matters” này là câu chuyện về những mùa hè thật chậm ở Longer.
Ở nơi mà cứ mỗi lần quay trở lại, là một lần mình lại thấy lòng mình, như được sắp xếp thành ngăn. Để rồi trở ra, đôi khi mình lại đảo tung lề thói cũ, đảo tung những ngăn nắp kia.
(Mình tự nhiên nhớ tới câu mà Xuân Quỳnh nói với Vũ “Nếu đời anh đã xếp thành ngăn. Em sẽ đảo tung lề thói cũ”. )
Nhưng cuộc sống, sắp xếp rồi lại đảo tung. Rồi lại sắp xếp. Cũng có những thú vị riêng phải không?
Và có thể đấy là lý do, mình sẽ còn muốn, và cần trở lại Longer!
Show jazz kết thúc, cô nghệ sĩ còn quyến luyến chưa muốn rời khán giả, một vài người hâm mộ bảo, cô tặng thêm cho mọi người một bài hát nữa đi, riêng mình, mình chờ để được nghe “Summertime” như cách mình vẫn nghe Ella hát “Summertime” mỗi mùa hè nhưng tối nay không có. Trong bóng tối với lấp ló vài tia sáng tỏa ra từ ly nến trên bàn yếu ớt, mình lên tiếng đề nghị, cô hãy hát “Summertime”.
Cô cười, và giai điệu của Summertime vang lên. Những mùa hè trôi chậm rãi trước mặt, điềm đạm hiện ra, như một cuốn phim quay chậm. Mười giờ đêm, còn quá sớm cho những hẹn hò khép lại. “Summertime” của Ella qua giọng hát của Keiko mới chỉ là thứ giúp mọi thứ bắt đầu thôi, phải không, ba chúng mình nhìn nhau, hãy cùng đi thêm đâu đó, để những cuộc chuyện trò nhỏ này, kéo dài…
Ba đứa bàn tính một lúc, rồi rủ nhau đến nơi những mùa hè chậm lại: Longer than a summer.
Tháng Tám, mùa hè vẫn còn sót lại trong cái oi nồng cuối hạ, ba đứa chầm chậm tản bộ trên những con đường nhỏ phố cổ, phố xá chẳng quá ồn ào, đủ để ba tâm hồn tiếp tục nói với nhau về những câu chuyện không đầu không cuối, về những ước mơ, những khao khát sâu kín, và những điều đôi khi… chẳng cởi mở với ai, bao giờ.
Lối vào Longer vẫn kín đáo, khép mình sau nhà Thờ lớn, tách mình khỏi dòng người ồn ào bên những cafe, trà chanh nhà Thờ mỗi ngày. Mình không chắc bản thân còn nhớ đường vào, H có vẻ chắc chắn hơn, đi lối này này chị, chị M thì vẫn vậy, bình thản để hai đứa làm gì thì làm.
Đường rất tối, khuất sau những ánh đèn, hình như là nó đây rồi, không biết còn chỗ không, đêm nay ba đứa không đặt bàn trước, cứ đánh liều tới thôi, với một niềm tin có vẻ sâu sắc vào sự sắp xếp của vũ trụ, từ lúc va vào nhau ở jazz club đến giờ. Mình ấn chuông ba lần, không thấy ai mở cửa, định bụng quay trở ra, thì chủ quán xuất hiện.
“Linh à!”
Tiếng gọi ấy không chỉ đơn giản là tiếng gọi của một người bạn, nó như đánh thức ký ức của mình, không chỉ từ 7.1.2019, lúc mình và Tuấn là những vị khách đầu tiên đến với Longer, mà còn là tiếng gọi để xâu chuỗi lại tất cả những lần mình đến với Longer, với T A, với H, với T, với bản thân mình, và cũng chỉ trở đi trở lại, những gương mặt thân quen ấy.
Những hẹn hò với những người, cùng những câu chuyện, thường chỉ được kể ở Longer và một số ít những nơi chốn khác, nơi không hiểu sao mình vừa thấy quen thuộc, thân thương, vừa thấy an toàn.
Chúng ta đều có rất nhiều những “ranh giới”, nơi phải đủ tin cậy và thấu hiểu, những ranh giới thận trọng ấy mới được trút bỏ, để ở đấy, ta cởi mở con người sâu kín của mình, và dốc lòng. H và chị M, là những người hiếm hoi, hiểu mình đôi khi hơn cả bản thân mình. Và điều đó với mình, thực sự matters!
Ở những bàn xung quanh, mọi người cũng đang có lẽ cũng đang, dốc lòng hoặc không, mở cánh cửa tâm hồn mình cho người còn lại bước vào. Thấu suốt nó.
Trong ánh nến vàng nhè nhẹ, trong giai điệu jazz mà không hiểu sao, ở đây, ngay lúc này, mình lại cảm thấy du dương hơn cả khi vừa nghe live jazz, vừa cắm cúi xử lý công việc lúc trước. Mình nghĩ về những gì H và chị M nói, thi thoảng không nói gì, tận hưởng sự yên tĩnh lẫn thanh nhã của đêm, bao quanh là những người, có lẽ cùng trường năng lượng.
Những vị khách cuối cùng của Longer đã về từ lâu. Còn lại ba chị em. Đồng hồ điểm 1.30 sáng. Tuấn chắc tối nay không ngủ được, gọi mình chỉ để hỏi, bao giờ em về, không phải để giục. Mình bảo, em đang ở trong một “talk therapy”. Và thế là Tuấn mỉm cười, hai đứa không cần nói gì hơn.
Ly Tequila Sour của H có chút vị mặn và chua càng làm mình chếnh choáng. Anh Q. A trước đó pha cho mình một ly nữa, mình không còn nhớ tên, có lẽ lúc ấy mình đã say vì ly Whiskey Sour ở chỗ nghe nhạc jazz lúc trước. Tới ly thứ hai ở Longer, mình chỉ còn nhớ nó cũng kết thúc bởi Sour.
Nhưng điều đó cũng không còn quan trọng, bởi dù tiếp tục là một cocktail vị chua, đêm nay, cả vị của cocktail cũng là thứ chua dịu êm.
Còn lòng mình nếu bạn muốn hỏi đang như thế nào?
Tất nhiên cũng dịu êm.
—————————————–
Nhưng dù thế nào, cũng đến lúc tạm biệt Longer. Ella Fitzgerald, giống Earnest Hemingway, giống Paul McCartney và những “người bạn” đặc biệt khác mà mình hay tưởng tượng ra, lại như đang thủ thỉ câu hát trêu ngươi.
“Every time we say goodbye, I die a little”.
Tụi mình trở ra. Mình không rõ H và chị M cảm thấy hôm nay thế nào.
Còn mình, trong những mùa hè luôn luôn chậm diễn ra ở Longer:
Mình đã không còn là mình lúc bước vào Longer 10.00 đêm hôm trước!
(Riêng với anh Q. A, em ít khi nói điều này, nhưng Longer và một số ít nơi chốn low key khác ở đây, chính là một trong những lý do khiến em luôn muốn gắn bó với Hà Nội. Cảm ơn anh, và mọi người, không chỉ vì ba ly Cocktail đáng nhớ, mà còn vì chính Longer, luôn là chính nó, để mọi người được trở – về – bên – trong).
PS: Toàn bộ ảnh trong bài viết, sử dụng ảnh của “Long waits a modest jazz club” và “Longer than a summer“. Cảm ơn hai nơi chốn không chỉ vì nhạc hay, đồ uống ngon, mà vì những câu chuyện và những bức ảnh – thứ lâu rồi mình không còn biết hoặc không còn muốn chụp lại, chỉ muốn đến, và đắm mình trong không khí ấy, tới mức không thể chụp thêm bức ảnh nào.
—————————————————–
Hai tháng “What Matters” mới trở lại, ở EP thứ 25, sau EP 24 public hồi tháng Sáu. Linhdam.co có vẻ không chỉ là một nơi chốn trên mây, với những tâm hồn đồng điệu. Linhdam.Co đã thực sự phản chiếu một phần tâm hồn mình. Hoặc là một phần tâm hồn mình.
Bài viết thuộc Series What Matters – Lên sóng định kỳ vào 9PM thứ Tư, thứ Bảy, Chủ nhật hàng tuần, chia sẻ các câu chuyện về Marketing, Nghệ thuật, Cuộc sống tới 30.000 độc giả. Chuyên mục do Ekip Linhdam.Co ra mắt ngày 01.02.2023- dự án đặc biệt của Blog từ 2023. Chào đón chia sẻ của độc giả.
Riêng với chia sẻ vì mục đích thương mại, đăng bài trên báo mà chưa có sự đồng ý của tác giả là KHÔNG ĐƯỢC PHÉP. Quý đối tác/bạn đọc có nhu cầu tham khảo về dịch vụ hoặc cơ hội hợp tác/tài trợ với Linh trong những sản phẩm tương tự bài viết này, vui lòng tham khảo tại đây.