Life What Matters

[WM EP 24 | SPECIAL EP] Đi tìm lẽ sống

Chào mừng bạn đến với WM EP 24 – Special EP, và những câu chuyện: matters.

Sáng nay, anh bảo mình: Anh muốn ăn một bữa cơm vợ nấu.

Mình khựng lại. Rồi thầm nghĩ: Lạ nhỉ, mình tưởng anh muốn mình là A, B hoặc C. Mình tưởng anh vui khi mình làm D, làm E hoặc làm F. Nhưng không, anh muốn một bữa cơm mình nấu. Chấm hết.

Mình nhìn anh dịu dàng và đáp lại:

Không!

Anh chầm chậm mở to mắt nhìn mình. Mình tủm tỉm:

Không. Em sẽ nấu không chỉ một bữa cho anh, mà sẽ thường xuyên hơn anh nha.

Và thế là trong một buổi sáng Chủ Nhật đẹp trời, mình và anh thôi bận rộn, Khôi thôi tự lập. Cả nhà cùng nhau đi chợ. Anh chọn một ít món anh thích, Khôi chọn một ít món Khôi thích- phụng phịu khi bố mẹ giải thích tại sao nên thế này thay vì thế kia, trở về và chưa biết bắt đầu từ đâu, mình mở máy viết lách một chút, anh và Khôi hí hoáy lắp ráp rồi game này game nọ một lúc.

Thi thoảng mình ngừng làm việc, chăm chú quan sát và cảm nhận cái không khí đang bao bọc quanh chúng mình, cảm nhận điều ngọt ngào của việc… không làm gì, của việc được sống- như một người bình thường, làm những việc bình thường. Và, uhum hạnh phúc trong một cuộc đời bình thường.

Những ngày mình còn chịu khó bày biện đồ ăn, giờ bớt rồi

Tới gần giờ trưa, trong khi mình sơ chế và chuẩn bị bữa trưa, anh nấu cơm, Khôi lẩn quẩn bên cạnh bố mẹ. Bữa trưa bị muộn 1 tiếng so với thường lệ (trong sự cố gắng hết mình cả cả nhà), bàn ăn không thể lộn xộn hơn khi Khôi làm đổ cả bình nước ra bàn, hộp bơ vừa dùng nấu trưa nay “bị” phát hiện đã hết date gần… 1 năm, nhưng ai cũng thừa nhận đây là một trong những bữa ăn ngon nhất (hơn cả những bữa fine dining từng ăn trong đời).

Giờ mình đang gõ những dòng này khi anh và Khôi sau khi ăn no căng bụng đã rủ nhau đi ngủ trưa. Hai bố con có gõ cửa phòng mấy lần rủ mẹ đi ngủ cùng nhưng biết tính mẹ nên cứ để mình làm việc. Chẳng biết có phải vì một bữa ngon, khi tự tay chuẩn bị được bữa trưa ngon lành, thơm lừng và đậm vị khiến hormone hạnh phúc cứ chảy tràn làm mình vui không ngủ được?

Hay tại vì khi có tuổi, người ta trầm tư?

Một trong những câu hỏi nhức nhối với nhân loại suốt bao nhiêu thế kỷ qua, có lẽ là câu hỏi:

Xét cho cùng, ý nghĩa của cuộc sống là gì?

Mình đem câu hỏi này đi hỏi một số người, có người né tránh trả lời, có người cố gắng trả lời một cách chung chung, có người phá lên cười và hỏi mình có bị gì không khi đang yên ổn lại tự làm khó mình bằng những suy tưởng đau đầu? Mình không biết, làm sao mà mình biết được?

Mình chỉ biết, đó là một nhu cầu tự nhiên, tự thân, đã đến lúc, đứa trẻ bên trong mình muốn đi tìm câu trả lời cho câu hỏi mà bao người cũng mải miết đi tìm.

Giống một meme tưởng hài hước nhưng thấm thía như dưới, mình cũng bên cạnh đi hỏi những người mình tin tưởng, là tìm kiếm trên Google.

Nhưng đến cả Google, cũng không biết. Google cũng chỉ có thể đưa ra những gợi mở.

Với một câu hỏi quan trọng như thế, sau khi đã dành không ít thời gian tìm kiếm bên ngoài, trên Google… tự dưng chiều nay mình nghĩ, giống như cuộc sống của mình, hạnh phúc của mình vậy, ý nghĩa cuộc sống của mình, cũng là thứ chẳng ai khác ngoài mình có thể tìm kiếm, trả lời và đắp xây.

Chẳng một ai khác, ngoài chính bản thân mình. Từ chính bên trong mình, trả lời.

Mình thầm cảm ơn gợi ý của anh và sự ấm áp mà bữa ăn trưa tự nấu hôm nay mang lại. Chẳng biết ý nghĩa cuộc sống, ở một khía cạnh nào đó cũng giống bữa trưa nay – do mình tự tạo nên, tự tận hưởng và chiêm nghiệm nó không?

Mình thấy yêu bữa ăn này, một bữa trưa bình thường, nhưng được nấu bằng sự san sẻ, bằng việc dốc cả yêu thương và chăm chút, và bằng việc khơi gợi cho mình- những suy nghĩ một lần nữa – khó khăn.

Chỉ có điều mình biết, khi đã tự trả lời được những câu hỏi khó khăn này, đó sẽ luôn là một cảm giác tuyệt vời.

Ngày trước, mình tham vọng muốn sống một cuộc sống thành công, hạnh phúc. Sau này, mình mới thấy những mục tiêu đó đôi khi cũng vô nghĩa và không khiến mình vui như mình tưởng. Dần dần, mình mong mỏi một cuộc sống ý nghĩa. Nhưng một cuộc sống ý nghĩa là một cuộc sống như thế nào, mình cứ sống trong nó, mà mãi không định nghĩa nổi nó.

Cho tới hôm nay, khoảnh khắc ngắm nhìn anh và con thở những nhịp khe khẽ trong giấc ngủ trưa, sau một bữa ăn bình thường bên nhau, khi mình đang phát triển tiếp những tập tiếp theo của What Matters, về những chủ đề mình yêu thích, tự nhiên, có một câu trả lời rõ ràng, thấu suốt hiện lên.

Đó, ý nghĩa cuộc sống là ở đó, ở việc bạn trân trọng những điều gì, và vun đắp nó.

Với mình, đó là gia đình, bản thân, là sự nghiệp marketing mình theo đuổi suốt bao năm, là Linhdam.Co và tất nhiên, là series “What Matters” với một lần nữa ba thứ mình say mê: Marketing – Nghệ thuật – Cuộc sống. Hay sau rốt, là việc có thể đem đến giá trị cũng như ý nghĩa cho những người xung quanh mình.

Những điều này, trở lại cũng trở thành lẽ sống của mình từ bao giờ.

Và có phải chúng ta đang cố gắng phức tạp hóa mọi thứ lên quá không? Khi thực sự, mọi thứ đơn giản hơn thế nhiều.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

ทีเด็��