Art What Matters

[WM EP41] Dù xấu xa, ta vẫn còn âm nhạc

Bởi Linh Đàm (Emily)

Chào mừng bạn đến với What Matter EP41, cùng những câu chuyện mà Linh hy vọng – “matter”.

Và rồi sẽ đến một độ tuổi, ta có những ngày – cứ trôi qua bình thường như vậy.

Như một bài thơ Xuân Quỳnh, khi cuộc sống được xếp thành từng ngăn, ngăn cho công việc, ngăn cho gia đình, ngăn cho bản thân, ngăn cho niềm vui, ngăn cho nỗi buồn… Thi thoảng ta ngồi xuống quan sát từng vách ngăn, sẽ thấy có những ngăn tưởng đã đầy – cần ngừng nạp thêm, và có những ngăn, vô tình trở nên trống rỗng – cần được lấp đầy.

Thường những ngày như thế, cuộc sống sẽ tặng ta một điều gì đó đẹp đẽ, như Chelsea Hotel #2. Và chỉ cần một điều như vậy, cũng khiến tôi hiểu tại sao người dẫn truyện trong “American Beauty” từng thấy:

Đôi khi thế giới này có quá nhiều vẻ đẹp đến nỗi tôi cảm thấy mình không thể chịu đựng được nữa và trái tim tôi như muốn vỡ tan.”

Bởi chính tôi cũng cảm nhận như vậy. Và những lúc như thế, tôi biết mình cần phải viết. Bởi nếu không, trái tim tôi sẽ vỡ tung…

Anh vẫn nhớ em rất rõ ở khách sạn Chelsea

Em đã nói chuyện tự tin và duyên sáng làm sao

Tựa đầu lên anh trong căn phòng chưa dọn

Mặc kệ những chiếc limousine chờ em trên phố

Tất cả từng là lý do, và đó là New York

Nơi ta chạy theo tiền bạc và xác thịt

Đó có được gọi là tình yêu dành cho những người lao động, trong bài hát của anh?

Hay đó là thứ dành cho cả những người còn lại?

Uh, nhưng em đã bỏ đi phải không?

Em chỉ đơn giản quay lưng lại với đám đông

Và khi em bỏ đi, anh chưa từng nghe em nói

“Em cần anh

Em không cần anh

Em cần anh

Em không cần anh”

Hay tất cả những trò đùa tàn nhẫn đó

Anh nhớ em rất rõ ở khách sạn Chelsea

Em nổi tiếng, trái tim em tựa như huyền thoại

Em nhắc lại với anh, em thích đàn ông đẹp trai

Nhưng với anh, em sẽ dành riêng một ngoại lệ

Rồi chúng ta nắm chặt tay nhau

Chúng ta – những kẻ ám ảnh bởi khuôn mẫu đẹp đẽ

Em tự xoa dịu mình, rồi nói “Mà kệ

Ta xấu xa, nhưng ta còn âm nhạc”.

Và rồi em bỏ đi

Em quay lưng lại với đám đông

Em bỏ đi mà chưa từng nói

Em cần anh

Em không cần anh

Em cần anh”

Ừ, vẫn là những trò đùa tàn nhẫn đó

Anh chẳng hề ám chỉ

Rằng anh yêu em nhất

Anh cũng chẳng thể theo dõi từng chú chim họa mi đã ngã

Anh chỉ nhớ em ở khách sạn Chelsea

Vậy thôi, anh không nghĩ về em thường xuyên đâu

Trước khi là một ca sĩ, nhạc sĩ, Leonard Cohen là một nhà thơ. Có phải vì thế, mà lời hát trong Chelsea Hotel #2 đẹp và buồn hơn một bài thơ.

Đó là năm 1968, Leonard Cohen 36 tuổi, và Janis Hoplin 27 tuổi. Hai tâm hồn cô đơn, vô tình chạm nhau trong thang máy tại khách sạn Chelsea – thiên đường của những tâm hồn bohemian, nơi các căn phòng lưu giữ dấu vết của Mark Twain, Bob Dylan hay Andy Warhol.

Cohen, vừa có chút tiếng tăm với album đầu tay Songs of Leonard Cohen năm 1967, thường trú tại phòng 424, lặng lẽ tìm chỗ đứng trong thế giới nghệ thuật sôi động của New York. Joplin, ở phòng 411, đang ở đỉnh cao danh vọng với album Cheap Thrills cùng ban nhạc Big Brother and the Holding Company. Nhưng cả hai đều là những kẻ ngoài lề theo cách riêng – Cohen, người Canada trầm tư, quá “già” so với đám đông trẻ trung của làng nhạc dân gian; Joplin, cô gái Texas lạc lõng, dùng sự táo bạo để che đậy nỗi bất an về ngoại hình và giá trị bản thân.

Cuộc gặp của họ như một cảnh phim định mệnh. Một ngày, Cohen bước vào chiếc thang máy chậm chạp của khách sạn lúc 3 giờ sáng. Khi cửa sắp đóng, một người phụ nữ tóc rối bù chen vào – Janis Joplin, rực rỡ và không chút e dè. Cohen, với nét quyến rũ đặc trưng, phá vỡ sự im lặng: “Cô đang tìm ai à?” Joplin đáp lại đầy tinh nghịch: “Ừ, tôi đang tìm Kris Kristofferson.” Cohen, nắm lấy cơ hội, nói đùa: “Cô bé, cô may mắn rồi, tôi chính là Kris Kristofferson.” Cô biết anh không phải – Kristofferson cao hơn nhiều – nhưng tia lửa đã lóe lên. “Đó là những ngày phóng khoáng,” Cohen sau này nhớ lại trong một buổi hòa nhạc năm 1988. “Dù cô ấy biết tôi chỉ là một gã thấp bé hơn Kristofferson, cô ấy chẳng để tâm.” Phải chăng Cohen và Hoplin đã cùng nhau làm một phép thử, để xem số phận đưa họ tới đâu – từ trò đùa tinh quái?

Đêm đó, họ cùng nhau đến căn phòng 424 của Cohen, nơi chiếc giường chưa dọn và tiếng ồn của Manhattan bên ngoài làm nền cho một mối tình vừa chân thực vừa dịu dàng. Một đêm bên nhau. Không gì hơn.

Hai năm sau, Janis Hoplin qua đời vì sốc thuốc phiện. Trong một khoảnh khắc có lẽ vừa trống rỗng vừa đau lòng, Leonard Cohen đã vừa uống cocktail vừa sáng tác Chelsea Hotel #2 bằng những dòng chữ nguệch ngoạc trên khăn giấy. Và rồi, một trong những lời hát kinh điển không chỉ về tình yêu, mà về cuộc sống đã ra đời… từ Chelsea Hotel #2 của Leonard Cohen:

We are ugly, but we have the music.

Leonard Cohen

Chelsea Hotel #2 làm tôi nhớ tới “Hội hè miên man” của Earnest Hemingway, khi những trái tim cô đơn cũng xô vào nhau trong một góc Café des Amateurs lạnh lẽo giữa trái tim Paris. Nơi một thế hệ tưởng trước mặt là cả tương lai, lại thấy mất mát hơn bao giờ hết. Nhưng Chelsea Hotel #2 đồng thời làm tôi nhớ “Những cây cầu ở quận Mandison”, về cuộc tình bốn ngày của Francesca và Robert: cũng mãnh liệt, thoáng qua và dù cuối cùng không thể bên nhau, nhưng mãi in dấu trong tim.

Cohen từng thú nhận ông hối hận khi tiết lộ Chelsea Hotel #2 nói về Joplin, sợ rằng nó biến cô thành một “chú thích” trong câu chuyện của ông. Nhưng có lẽ Cohen không biết rằng, Chelsea Hotel #2 thực ra đã làm điều ngược lại, nó tôn vinh và bất tử hóa Joplin.

Ngày hôm nay, ở một nơi nào đó trên thế giới – không hẳn Chelsea Hotel, biết đâu cũng có những kẻ đi lạc trong thang máy, mong cầu tìm kiếm một tâm hồn đồng điệu. Để rồi cùng ngồi bên nhau, trong một góc phòng, nơi giường chưa dọn, giai điệu vang lên, những khoảnh khắc được đóng băng lại – theo ta suốt đời.

Nơi ta hiểu ra, ta không hoàn hảo, không đẹp đẽ mà ngược lại:

Ta xấu xí, tổn thương, gai góc…

Nhưng không sao, vì ta vẫn còn âm nhạc!

———————————————————-

Bài viết thuộc Series What Matters – Chia sẻ các câu chuyện về Marketing, Nghệ thuật, Cuộc sống tới 50.000 độc giả. Chuyên mục do Ekip Linhdam.Co ra mắt ngày 01.02.2023- dự án đặc biệt của Blog từ 2023. Chào đón chia sẻ của độc giả.

Riêng với chia sẻ vì mục đích thương mại, đăng bài trên báo mà chưa có sự đồng ý của tác giả là KHÔNG ĐƯỢC PHÉP. Quý đối tác/bạn đọc có nhu cầu tham khảo về dịch vụ hoặc cơ hội hợp tác với Linh/Matter trong những sản phẩm tương tự bài viết này, vui lòng tham khảo tại đây

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

ทีเด็��