Tôi bắt đầu gõ những dòng hồi tưởng về nước Úc khi Hà Nội vừa bước sang những ngày thu đẹp nhất- và cũng là những ngày không vui nhất khi số lượng người mắc và không qua khỏi vì Covid vẫn tăng lên mỗi ngày. Nhưng dù có chuyện gì xảy ra, tôi thầm nghĩ, cuộc sống vẫn xứng đáng để cảm nhận và chiêm ngưỡng. Và đôi khi ký ức đẹp chính là một phần vẻ đẹp đó của cuộc sống.
Đây cũng là những ngày tôi tạm ngừng công việc một… tuần – thói quen đã nhiều năm để đơn giản dành trọn vẹn thời gian cho chính mình.
Những cánh cửa sổ lẫn ban công ngày thường đóng kín hôm nay mở toang, giữa cơn gió khoáng đạt mùa thu, tôi tự hỏi, mình muốn nghĩ về điều gì?
Hình ảnh của chính tôi, tròn hai năm trước, tóc ngang vai, váy dạ tiệc sequin và khuyên tai bản to, nép vào anh giữa Sydney Opera House hiện ra. Ngoài trời khi ấy những cơn gió mùa xuân se lạnh đang thổi, tôi đã khép mắt lại và thấy mình mơ màng trong buổi hoà nhạc mà với tôi mang tên: Bản nhạc của Sydney!
Trong đời, sẽ có hàng trăm nơi bạn muốn đến. Nhưng với tôi, nếu chỉ được lựa chọn một nơi duy nhất, chắc chắn đó sẽ là nước Úc.
Quốc gia với diện tích lớn thứ 6 thế giới (đồng thời là châu lục: Châu Úc) nhưng dân số chỉ ít ỏi 25 triệu người, một trong những quốc gia đáng sống nhất thế giới với thiên nhiên hào phóng của thảo nguyên, núi đồi, biển cả, quốc gia với khí hậu ôn hoà bốn mùa, hoa trái tươi ngon quanh năm, ngôi nhà của những cánh đồng tulip rực rỡ, những chú Kangaroo, Koala tinh nghịch… Úc đồng thời là đất nước có nền kinh tế, giáo dục, nghệ thuật hàng đầu thế giới với những ngôi sao như Hugh Jackman, Cate Blanchet, Nicole Kidman, Miranda Kerr… Tất cả làm tôi cứ băn khoăn: Điều gì đã khiến Úc trở nên đặc biệt? Hay nước Úc đã làm mọi thứ trở nên đặc biệt như thế nào?
Nhưng ngay cả khi thiếu một trong vài thứ kể trên, Úc vẫn sở hữu “báu vật” Sydney Opera House. Và đối với tôi thế là quá đủ. Công trình kiến trúc nổi tiếng, kiệt tác được UNESCO ghi nhận di sản thế giới, một lần được nghe hoà nhạc ở nhà hát con Sò, từ lâu đã nằm trong kế hoạch của tôi.
Cảm giác lần đầu tiên đặt chân đến Sydney là cảm giác vô cùng đặc biệt: từ xa nhà hát sừng sững hiện ra, lộng lẫy như lâu đài với mái vòm là những mảnh vỏ sò trắng muốt khổng lồ, rực rỡ ánh sáng nổi trên mặt nước. Tôi đã ngay lập tức hét lên “Sydney Sydney, you have my heart” trước mặt những người xa lạ mà không một ai khó chịu vì có lẽ họ hiểu hoặc có chung tình yêu với Sydney.
Và rồi buổi hẹn mong chờ đã đến. Anh mặc bộ suit kem ưa thích còn tôi chọn chiếc đầm vốn chỉ dành cho dịp trọng đại. Cả hai nắm tay bước vào concert hall. Khi kết thúc những bậc thang cuối cùng vào rạp hát, tôi đã sững người: Không gian rộng lớn với sức chứa hơn 2000 chỗ ngồi, toàn bộ được ốp gỗ tone vàng nâu với cấu trúc cầu kỳ, trang hoàng bởi hàng trăm bóng điện lung linh. Tất cả tạo nên không khí mê hoặc có thể làm hài lòng bất kỳ khán giả khó tính nào. Như phản xa vô điều kiện, tôi thả lỏng, ngả người ra ghế và bắt đầu tâm thế thưởng thức âm nhạc. Khi không khí nghệ thuật thực thụ vừa ngấm vào từng người, tiếng nhạc cũng vừa vặn vang lên…
Đó là giây phút khó quên tiếp theo của tôi tại Sydney: Từ âm thanh đơn độc, cả dàn nhạc cùng hoà âm trong giai điệu Brahms và tôi từ từ nổi… da gà. Tôi nhắm mắt, hít từng nhịp thật sâu, thả trôi tâm trí theo thứ âm nhạc thuần khiết. Xung quanh thời gian và không gian như ngừng lại. Lần đầu tiên trong đời, tôi hiểu thế nào là thưởng thức nghệ thuật trọn vẹn, đúng nghĩa! Cảm giác được nghe và nhìn dàn nhạc cổ điển chơi trực tiếp, bởi những nghệ sĩ xuất sắc nhất, ngay tại một trong những khán phòng đẹp nhất thế giới là cảm giác thăng hoa vô tận. Suốt 3 tiếng đồng hồ, có những khoảnh khắc tôi ngỡ như chân mình đã không chạm đất. Nếu không vì những tràng vỗ tay không ngớt báo hiệu đêm nhạc kết thúc, có lẽ tôi sẽ còn bồng bềnh như thế mãi…
Tất nhiên, quanh Sydney còn có nhà hàng Bennelong với tầm nhìn tuyệt đẹp hướng biển, Sydney Harbor, Blue Mountain, Bondi Beach… Nhưng nếu nhà hát con Sò là ấn tượng trác tuyệt đầu tiên thì thung lũng Hunter xứng đáng là ấn tượng thứ hai nhưng nên thơ nhất về nước Úc. Nằm cách Sydney hơn 3 tiếng di chuyển, Hunter Valley là địa điểm nhiều người sẽ bỏ qua, nhưng không phải với một người ưa tìm kiếm những chuyến phiêu lưu và điều lãng mạn xưa cũ, như tôi.
Ở Hunter, tôi có thể dành cả ngày để đi dạo khắp thung lũng, bởi cảm giác thư thái và thanh thản ngày thường chẳng bao giờ có. Khác với Sydney của những toà tháp chọc trời và trung tâm thương mại sầm uất, Hunter chỉ có những ngôi nhà bình dị khép mình sau hàng cây xanh mướt và đồng cỏ mênh mông, phía dưới bầu trời trong vắt cùng nắng ấm trải dài. Chiều xuống, chỉ mới 5h nhưng cả thị trấn đã vắng bóng người làm tôi đột nhiên không biết làm gì…
Chao ôi Hunter và những ngày dịu dàng nhất đời, bất cứ khi nào nghĩ lại cảm giác hạnh phúc êm đềm đó vẫn như vẹn nguyên: Nhấp ly rượu vang vị hoa hồng, trực tiếp hít hà mùi rượu ủ từ thùng gỗ sồi bện hương, dạo quanh gốc nho trăm tuổi đang nẩy chồi cho mùa thu hoạch mới, nghe người bạn Úc hào sảng kể câu chuyện về cách một ly rượu vang ra đời… Đến độ tới khi phải ra về, tôi vẫn còn muốn ngồi lại, thở một nhịp thật sâu để cảm nhận hơi ấm lan ra từ phía bụng, hơi ấm có lẽ không chỉ đến từ rượu vang mà từ cả tấm lòng người làm ra nó.
Nụ hôn những ngày ấy, chẳng hiểu sao cứ có vị ngọt chát của rượu vang và chếnh choáng giai điệu đắm say mang tên tuổi trẻ.
……………………………..
Một người bạn tôi quen vừa chia sẻ phân cảnh trong Grey’s Atonomy. Ở đó, nhân vật chính đặt một câu hỏi tu từ:
“Nếu biết đây là ngày cuối cùng trong đời, bạn sẽ muốn dành nó để làm gì?”.
Tôi mỉm cười.
Làm gì ư? Chắc chắn là để sống như những ngày mùa xuân năm ấy đã sống, với tuổi trẻ, và với Sydney!
Linh Đàm