Life

Một người bình thường có thể hạnh phúc?

“Mẹ luôn nói cuộc đời giống như một hộp chocolate. Bạn sẽ chẳng bao giờ biết bạn sẽ nhận được gì”.

Forrest Gump

Người có chỉ số IQ đặc biệt

Chỉ số IQ của Forrest Gump là 75. 

Ở mức này, một đứa trẻ được đánh giá là thiểu năng trí tuệ. 

Ngoài vấn đề về IQ, Forrest Gump là một cậu bé mồ côi cha, bị dị tật ở lưng và đôi chân luôn phải song hành cùng những chiếc nẹp sắt. Nhưng anh luôn vui vẻ giúp đỡ người khác. Mặc dù, với những cậu bạn tinh nghịch trong lớp, Gump là chỗ mua vui, với những người nhiều lòng thương hại, họ hay nhìn Gump và cố nén tiếng thở dài khi nghĩ về tương lai của anh. 

Nhưng với Gump, chẳng có điều gì là nghiêm trọng. Anh không quan tâm đến con số 75 hoặc thẳng thắn anh chẳng hiểu nó là cái gì. Anh chỉ quan tâm làm sao để mặc được một bộ đồng phục bầu dục tử tế, tại sao đám bạn anh toàn nói những thứ khó hiểu và tại sao mấy cái thùng rác trên đường về lại xù xì tới vậy? 

Mẹ là người thân duy nhất của Forrest và cũng là người luôn đấu tranh hết mình để đòi công bằng cho cậu con trai chậm hiểu của mình. Lúc nào bà cũng khẳng định với Forrest rằng “con không có gì khác biệt hết”, thậm chí còn âu yếm hôn lên trán anh mỗi lần nói với anh như thế. 

Và Jenny, là cô bạn đặc biệt, hay cũng là người bạn duy nhất chịu kết bạn và nói chuyện với Gump trên xe bus, trong những buổi chiều ngồi đung đưa trên cây sồi. Jenny cũng là người luôn khuyến khích Forrest khi đám bạn tinh nghịch lái xe rượt đuổi anh:

  • Chạy đi Forrest! Chạy!

Còn Forrest, trong cơn hoảng sợ và lời thúc giục của cô bạn đặc biệt đã cố hết sức chạy. Kỳ lạ thay, khi Gump cố gắng hết sức, mọi thứ trở nên chậm lại đối với anh, từ đó anh phát hiện ra khả năng thiên bẩm của mình: chạy!

Cứ thế, Forrest Gump chạy một mạch hết hai mươi năm học hành của mình. Ở trường, Jenny bảo anh chạy khỏi đám bắt nạt. Ở câu lạc bộ, huấn luyện viên liên tục bảo anh chạy với một quả bóng nhựa trong tay và rồi hết trận này đến trận khác, anh thấy đồng đội của mình nhảy nhót, ăn mừng, khiêng anh lên, hình như họ vô địch quốc gia!!!

Với Forrest, anh chỉ biết rằng khi nào anh còn chạy nhanh thì các trường đại học sẽ luôn nhận anh và không bắt mẹ anh đóng một đồng xu học phí nào cả!

Forrest cứ thế chạy…

Chạy đi, Forrest!

Khi không biết làm gì anh lại chạy. Đơn giản vì cả đời Forrest chỉ giỏi nhất việc chạy. Anh chạy cho đỡ nhớ người mẹ quá cố, đỡ thắc mắc Jenny yêu dấu của mình đang ở phương nào. Và trong cơn suy nghĩ miên man anh đã chạy vòng quanh nước Mĩ trong hơn ba năm, lâu lâu lại có đám đông xuất hiện chĩa micro vào anh và hỏi những câu vô nghĩa… Thỉnh thoảng lại có những người chạy theo cổ vũ Forrest, có người lại bảo anh chạy vì hòa bình rồi trao thưởng gì đó cho anh… nhưng thật ra Forrest chạy chỉ vì anh muốn, thế thôi!

Rồi một hôm Forrest ngừng chạy, và Jenny quay về với anh. Lúc ấy, trong bộ óc đơn sơ của mình, Forrest nhận ra anh yêu Jenny bao nhiêu, và rồi anh tỏ tình bằng câu nói của một thằng đần nhưng thấm thía rất sâu: “Anh không phải là một người thông minh nhưng anh biết tình yêu là gì”.

Vậy mà Jenny vẫn ra đi.

Và Forrest lại bình thản đón nhận như cách anh vẫn vô tư hành xử trước những cú sốc khác trong cuộc đời mình.

Với nhiều người, những cú sốc đó có thể không cách nào vượt qua, nhưng với Forrest Gump, tất cả chỉ là “một mảnh ghép của cuộc đời”, và nó không phải là tất cả. Nên anh vẫn luôn hào hứng đón nhận những điều mới mẻ, những mối quan hệ mới, những ngã rẽ mới.

Trung úy Dan là “một mảnh” trong đó.

Dan là chỉ huy của Forrest tại chiến trường Việt Nam. Cái kiêu hãnh của một vị tướng khi không được hy sinh ở chiến trường mà lại được Forrest vô tình cứu sống nhưng tàn tật khiến Dan vô cùng chán nản và chua chát, suốt ngày chìm trong men rượu. Cho đến khi Dan gặp lại Forrest lúc Forrest định giong buồm ra khơi thực hiện thay ước nguyện của Bubba bạn mình: có một công ty sản xuất tôm. Chiếc thuyền của một cựu binh chẳng còn gì để mất và một thằng khờ không biết sợ lao đầu vào đúng cơn bão… Nhưng kỳ lạ, cơn bão cuốn phăng mọi con thuyền nhưng riêng con thuyền của Dan và Gump không những sống sót mà còn thắng lớn và họ trở thành triệu phú. Forrest không thiết tha với tiền nên anh chọn việc trông coi, còn Dan phụ trách việc kinh doanh. Trung úy Dan “hồi sinh” với đôi chân giả và đám cưới hạnh phúc của riêng mình. 

Rồi Jenny trở về cùng cậu con trai lành lặn, không bị dị tật như bố. Anh chàng vẫn ngu ngơ không nhận ra con trai mình khi trò chuyện với cô: 

Jenny (J): Tên nó là Forrest.

Forrest (F): Giống như tên anh!

J: Em đặt tên nó theo tên của bố nó.

F: Bố của nó cũng tên là Forrest sao?

J: Anh là bố của nó, Forrest.

Không được ở bên cạnh Forrest lâu, Jenny qua đời. Mỗi ngày Forrest vẫn đến bên mộ Jenny, kể cho cô nghe về mọi thứ trong cuộc sống. Với Forrest, Jenny không bao giờ chết! Ai đó có thể thấy việc hàng ngày thầm thì bên mộ Jenny của Forrest điên rồ, nhưng với Forrest “có một niềm vui khi điên mà không ai biết được ngoài những người điên”. 

Cái câu thổ lộ trẻ thơ này, nó dễ thương hệt như câu nói của Hoàng tử bé (Antoine de Saint- Exupery), rằng những điều cốt lõi đâu thể nhìn thấy bằng mắt thường, mà phải nhìn bằng trái tim.

***

Mồ côi cha, thiểu năng trí tuệ, sức khỏe yếu ớt, nhưng lại trở thành ngôi sao sáng của trường Đại học, niềm tự hào của Quân đội Mỹ, tuyển thủ bóng bàn đắng cấp quốc tế, doanh nhân buôn tôm thành đạt và cuối cùng, người mình yêu tha thiết lại sinh cho mình một đứa con khỏe mạnh, lành lặn như mong ước… Người ta còn mơ ước gì hơn cho hạnh phúc?

Bỏ qua yếu tố của một bộ phim Hollywood đình đám với 04 giải Oscar và mức doanh thu kỷ lục, từ phim ảnh, câu chuyện của Forrest Gump bước ra như một câu trả lời giản dị rằng: một người bình thường, hay thậm chí đần độn vẫn hoàn toàn có thể chạy đến với hạnh phúc.

Còn câu chuyện của bạn thì sao?

Linh Đàm

Bài viết gốc: Chuyện đẹp: Forrest Gump: Một người bình thường có thể hạnh phúc không?– CafeBiz- Tháng 9/2015

2 Comment

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

ทีเด็��