Life

Pizza, tháng Mười, và em tồn tại

Hôm ấy là một ngày Chủ Nhật dịu dàng. Hà Nội đang ở trong những ngày đẹp nhất. Mình thức dậy với một ngày nghỉ trước mặt, ngay bên cạnh mình, là con trai, và chồng.

Mình đưa bàn tay lên, khẽ vuốt tóc, rồi vuốt má con trai, chú bé vẫn say ngủ, khẽ khàng những nhịp thở bình yên, cánh mũi nhỏ bé phập phồng, lồng ngực đều đặn đưa lên hạ xuống. Mình bất giác cứ lặng lẽ ngắm những cử động thơ ngây vậy một lúc.

2022 khi nhìn lại là một năm thách thức khủng khiếp, mình đã lựa chọn những đề bài khó khăn nhất, lao mình vào và đối diện với tất cả những phức tạp của nó, cẩn trọng và kiên trì gỡ từng nút một, có những lúc, đã cảm giác như nghẹt thở.

Nhưng vẫn là cô gái lì lợm năm nào; Mình không nhớ rõ lúc ấy mình bao nhiêu tuổi, nhưng mình nhớ khoảnh khắc khi mẹ hỏi có đi gặp bác sĩ và chấp nhận mổ để mau khỏi bệnh hay không, mình đã chẳng suy nghĩ mà trả lời luôn: Có.

Giờ đây cũng thế, mình đã luôn tự hỏi mình. Muốn một vòng an toàn, và đôi chút không thỏa mãn nghề nghiệp. Hay muốn những đề bài khó, ở ngoài vòng an toàn của mình, nhưng đổi lại, ngày nào cũng thấy mình tiến lên?

Bây giờ, khi mọi thứ đã sáng rõ hơn sau những lì lợm của mình, mình mới bình thản để cảm nhận những chi tiết nhỏ bé quen thuộc trong cuộc sống của mình.

À, vẫn là cảm giác đó, đơn giản bình yên, trong một sáng mùa thu tháng Mười, chảy tràn trong tim mình, và hình như nó đang kéo dài.

Mình hướng mắt lên chút để ngắm anh một chút. Anh có vẻ đã tỉnh, nhưng vẫn nhắm mắt vờ như đang ngủ. Mình thích vuốt vuốt tai anh, nhẹ nhẹ. Rồi chạm vào đầu mũi của anh. Những cử chỉ có lẽ là vô thức, mình cứ hay làm thế, chẳng vì cần truyền một thông điệp gì. Bao nhiêu năm nay, chỉ đơn giản là mình muốn làm như vậy. Và trên gương mặt gần như lúc nào cũng bình thản của anh, anh lấy một hơi thở sâu, chớp mắt và vẫn tiếp tục nhắm, rồi khẽ nở một nụ cười.

Mình cứ muốn đóng gói những khoảnh khắc ấy, của ba chúng mình. Anh, con và em. Trong một sáng tháng Mười, ở một cuốn phim với những cảnh quay góc cận, và nhịp điệu thật chậm của chúng ta.

Những ngày tuổi trẻ đã nắm tay anh, đi đây đi đó, son rỗi tự do. Thì những ngày làm vợ, làm mẹ, đôi khi lười biếng hơn một chú mèo. Dậy thật trễ, vòng qua ôm anh, để con trai phụng phịu ghen tuông mẹ chỉ yêu bố thôi và chạy tới gỡ tay mẹ ra khỏi ba. Rồi ăn một bữa brunch thường thật trễ, cãi nhau xem có nên đi đâu đó quanh thành phố không để thường kết thúc là… không đi mà ngủ bù tiếp; hoặc vừa đi vừa cãi nhau tiếp đến độ mẹ vẫn nói: Xin chào, bây giờ là chương trình định kỳ của phường chèo Tuấn Linh. Chuyến đi của chúng ta không thể thiếu lịch phát sóng này, vừa nói, vừa ngán ngẩm.

Hay Đô dù nhỏ nhưng đã phải thở dài: Bố mẹ phải bình tĩnh và không được nói to với nhau chứ. Phải tình cảm với nhau chứ.

Dù cả mẹ và Đô đều biết. Trước giờ cơm tối tiếp theo, phường chèo Tuấn Linh sẽ chuyển chế độ sang phim hài hoặc phim lãng mạn một cách.. đường đột bất ngờ.

Hướng dẫn cách làm pizza tại nhà thơm ngon hấp dẫn như ở nhà hàng

Và những chiếc Pizza, thường hiếm khi thiếu trong những ngày em vui. Pepperoni, do em xem Friends bất cứ khi nào rảnh rỗi, và trong Friends mọi người chỉ ăn Pepperoni thôi thì phải. Em đã từng tự làm, và không đến nỗi tệ. Nhưng đó là khi em còn trẻ. Giờ em chỉ có thể là cảm hứng và màn giới thiệu trước khi pizza được ship tới mà thôi. Những chiếc pizza nóng hổi, vẫn còn phả khói, vừa đặt ra đĩa chia tám miếng, đế thường là mỏng, tốc độ trung bình 2 phút, sẽ hết sạch trên bàn ăn tối cuối tuần, thường sẽ có thêm cậu Hoạt.

neapolitan pizza dough - glebe kitchen

Đó là hai phút hạnh phúc. Khi những chiếc Pizza đã hoàn thành nhiệm vụ thỏa mãn cơn thèm cực độ, thèm ăn, và thèm cảm giác cùng nhau quanh những bữa ăn, ai nấy cũng đều có gương mặt mãn nguyện hiện ra rõ ràng.

Em yêu cảm giác lưỡi mình cảm nhận trọn vẹn vị giác của những chiếc pizza đậm đà, hài hòa. Và yêu cả cảm giác gia đình mình đam mê ăn uống, cũng như cách chúng ta có thể chia sẻ điều đó.

Netflix còn có hẳn một Series 6 tập: Chef’s Table: Pizza để kể về hành trình của những chiếc Pizza tuyệt vời khắp thế giới. Và em thì mê mẩn series đó. Để rồi ngược lại, tình yêu pizza trong em càng ngày càng lớn. Chúng ta từng cùng nhau ăn những chiếc Pizza ngon vừa. Để rồi chúng ta sẽ cùng nhau ăn những chiếc Pizza ngon nhất, em tin chắc như vậy.

Hôm nay, có lẽ vì bình yên và hạnh phúc nhẹ nhõm như vậy, từ sáng sớm, những câu thơ Lưu Quang Vũ lại trở lại và như được đọc thành tiếng, dịu dàng trong trí nhớ em, rõ rệt từng câu một.

Kỳ lạ, có những thứ vẫn cứ ở đó, chỉ chờ để được khơi lên. Sự dịu dàng của anh, cảm giác đậm đà của những chiếc Pizza nóng hổi, bình yên của em, và bài thơ ấm áp của người đàn ông ấy.

Bài thơ mà thi thoảng em đã muốn đổi vai, để đọc cho anh, đọc đi đọc lại trên hành trình hy vọng có thể còn cùng nhau đi lâu lâu, và cùng nhau tiếp tục rung động, của chúng ta.

VÀ EM TỒN TẠI

Giữa bao la đường sá của con người
Thành phố rộng, hồ xa, chiều nổi gió
Ngày chóng tắt, cây vườn mau đổ lá
Khi tàu đông em lỡ chuyến đi dài
Chỉ một người ở lại với em thôi
Lúc em vắng người ấy thường thức đợi
Khi em khổ chỉ riêng người ấy tới
Em yên lòng bên lửa ấm yêu thương
Người ấy chỉ vui khi em hết lo buồn
Em lạc bước, anh đưa em trở lại
Khi cằn cỗi thấy tháng ngày mệt mỏi
Anh là sớm mai là tuổi trẻ của em
Khi những điều giả dối vây quanh
Bàn tay ấy chở che và gìn giữ
Biết ơn anh, anh từ miền gió cát
Về với em, bông cúc nhỏ hoa vàng
Em thành người có ích cũng nhờ anh
Em biết sống vững vàng không sợ hãi
Như những nhà vườn, như người dệt vải
Ngày của đời thường thành ngày-ở-bên-anh
Em biết tình yêu không phải vô biên
Như tia nắng, chúng mình không sống mãi
Như câu thơ, chắc gì ai đọc lại
Ai biết ngày mai sẽ có những gì
Người đổi thay, năm tháng cũng qua đi
Giữa thế giới mong manh và biến đổi
“Em yêu anh và anh tồn tại”
Anh của em, đôi vai ấm dịu dàng
Người nhóm bếp mỗi chiều, người thức dậy lúc tinh sương

Anh ở đấy, đời chẳng còn đáng ngại
Anh ở đấy, bàn tay tin cậy
Bàn tay luôn đỏ lên vì giặt giũ mỗi ngày
Ðôi mắt buồn của một xứ sở có nhiều mưa
Ngọn đèn sáng rụt rè trên cửa sổ
Ðã quen lắm, em vẫn còn bỡ ngỡ
Gọi tên anh, môi vẫn lạ lùng sao.

Lưu Quang Vũ
1976

Linh Đàm

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

ทีเด็��