Life What Matters

[WM EP 16 | SPECIAL EP] Viết cho anh

Chào mừng bạn đến với “What Matters“, EP 16 cùng những câu chuyện “What Matters”.

Dạo này, bạn ổn không?

Soir Bleu- Edward Hopper, 1914
Anh có nhớ Macxen Macsô
Cái ông hề tóc bạc
Có gương mặt rất buồn rất cô đơn?

Lưu Quang Vũ

Khi nghĩ về bạn và những độc giả khác của Linhdam.Co, Linh đồng thời nghĩ về những mối quan hệ. Có lẽ ta mới gắn bó với nhau một thời gian ngắn, từ khi “What Matters” ra mắt đầu năm nay. Hoặc ta đã kết nối dài hơn, từ 2020 khi Linhdam.Co xuất hiện. Hay hiếm hoi là những độc giả đã đồng hành cùng Linh từ “Những người làm chủ số 1 Việt Nam” hoặc từ những bài viết trên Saga.vn, mười, mười sáu năm về trước: 2013 và 2007.

Bạn đang tò mò, tại sao Linh muốn hỏi thăm bạn như vậy phải không?

Lý do thực ra rất đơn giản. Bên cạnh việc nghĩ về bạn – và mối quan hệ may mắn mà Linhdam.co có với bạn, còn là một nguyên cớ khác. Khi càng quan sát nhiều, Linh càng có một câu hỏi: Tại sao khi thế giới ngày càng tiến lên, khi ai ai (trong đó có Linh) cũng có vẻ thịnh vượng và hạnh phúc- nhìn mạng xã hội mà xem, thì đồng thời Linh cũng thấy những đứt gãy rõ rệt? Và ở đó, nỗi cô đơn, đau khổ, hoài nghi hiển hiện (nhưng không một ai muốn nói ra hoặc sợ hãi phải nói ra)?

Hôm nay, Linh sẽ không kể câu chuyện của những người đã chia sẻ những tổn thương của họ với Linh ở đây.

Hãy để Linh bắt đầu, với câu chuyện của Linh.

Và chúng ta sẽ trở lại câu chuyện này, nếu bạn muốn nó tiếp tục- nhé!

————————————

Đây là một câu chuyện đã xảy ra từ lâu. Nhưng giờ đây, khi bình tâm nhìn lại, Linh mới thấy nó ý nghĩa thế nào…

Có một thời gian, Linh đã mải miết chạy theo những thứ gọi là “thành công”, “hạnh phúc“, “danh hiệu”, “vật chất”. Và uhum, Linh có phần nào đạt được những điều ấy. Thành công của Linh, được đo lường bằng việc người khác ghi nhận sự thành công của Linh. Hạnh phúc của Linh, được đong đếm bằng việc, có bao nhiêu người tán thưởng và đồng tình chuyện “Linh hạnh phúc”. “Danh hiệu” của Linh, là danh hiệu người khác mang đến, và mỗi khi có một danh hiệu mới, Linh lại mòn mỏi chờ đợi, những danh hiệu cao hơn. “Vật chất” của Linh, được tính toán bằng việc quy đổi những con số, hoặc chỉ đơn thuần là những con số. Chấm hết.

Đó là những tháng ngày, mà đúng Linh thấy mình “thành công“, “hạnh phúc”. Nhưng đó cũng là những ngày mà cảm giác bất an, vụn vỡ và trống rỗng luôn dâng cao. Nhưng Linh không hề cảm thấy đó là một vấn đề. Hoặc tự Linh đã không thể nhìn được mình đang gặp vấn đề. Dù không ít lần, những người thân thiết đã nhắc nhở Linh về việc, mọi người nhìn thấy Linh gặp vấn đề.

Thậm chí khi mọi người càng nhắc, Linh càng tìm cách đắm mình trong công việc, rướn mình đuổi theo “thành công”, “hạnh phúc” tiếp như một chấp ngã của bản thân để chứng minh: Linh hoàn toàn ổn!

Cho đến một ngày, khi chính mình bắt đầu lờ mờ nhận ra, bản thân thực sự không ổn. Và từ lờ mờ, Linh nhận ra điều đó rõ ràng. Đó là ngày Linh biết, mình cần phải ngồi xuống – đối thoại với bản thân. Ngày đó, Linh bắt đầu bước những bước đầu tiên trở về bên trong trong một hành trình vừa dài vừa sâu. Để rồi trở ra, Linh mới chịu thừa nhận mình cần giúp đỡ.

Có một người, đã luôn ở đó.

Người chưa bao giờ từ chối Linh, với đôi mắt bao dung ủi an.

Người mà Linh nghĩ, sau n bài viết về những điều “matters” khác, Linh chưa bao giờ viết về người này, vì dù sao nó cũng là chuyện riêng tư.

Nhưng ở SPECIAL EP hôm nay, Linh muốn viết về người này – người đã luôn là một trong những điều “matters” nhất với Linh:

Anh!

Chúng mình, tháng 5/2012

Không hiểu sao, khi gõ đến những dòng này, em thấy mình rơi nước mắt, anh à.

Em tự nhận mình là người có khả năng viết lách. Em đã viết mười sáu năm nay, hoặc lâu hơn. Không quá khó khăn để em bắt đầu một câu chuyện nào đó, và kể nó. Nhiều câu chuyện của chúng mình, em cũng từng thấy viết ra sao tự nhiên giống việc em thở và sống mỗi ngày.

Cho đến hôm nay, có một triệu điều em muốn viết về anh, về chúng ta, về chúng ta và con. Nhưng đột nhiên, em cứ viết rồi lại xóa, đôi bàn tay trở nên gượng gạo gõ trên bàn phím, em không biết phải bắt đầu từ đâu, bởi em cảm giác, có một điều gì đó đã lớn hơn bản thân em.

Có thể vì em nhạy cảm, có thể vì em điển hình phụ nữ, có thể vì có quá nhiều thứ về anh chưa nói được ra khiến trái tim em đôi khi như muốn nghẹt thở… Nhưng hôm nay, hãy để em được viết về anh, và viết cho anh!

Chúng mình, của hiện tại.

Anh là một người bình thường. Giống em. Và chúng ta, cũng bình thường như biết bao cặp đôi khác trên thế giới này. Em coi tình yêu và tình thương của anh dành cho bản thân mình, là hiển nhiên tới mức, có những lúc đã coi nó là đặc quyền và cứ thế đòi hỏi. Em vun đắp những điều, và chạy theo những điều mà bản thân em coi là ý nghĩa. Em kéo anh theo những giấc mơ bay bổng của em, mặc định đó cũng là giấc mơ của anh, cho tới khi thực sự nhận ra, ồ không, vì tình yêu và tình thương, anh đã ủng hộ em đến thế nào. Cho đến khi tự em thấy mệt, anh vẫn ở đó, nắm tay em dịu dàng, và chưa bao giờ thôi kiên nhẫn.

Em thấy mình thật giống “Hoàng tử bé”, trốn chạy “bông hồng” của mình, lựa chọn đi qua 7 hành tinh để rồi nhận ra, bông hoa hồng của mình là độc nhất vô nhị và mình thì thực sự, yêu thương bông hoa hồng thế nào. Em thấy mình cũng thật giống chàng chăn cừu Santiago trong “Nhà giả kim”, đi khắp thế gian tìm kho báu để rồi cuối cùng nhận ra, kho báu đã ở ngay bên cạnh mình từ lúc nào không hay.

Hay giống như Liz trong “Ăn, Cầu nguyện, Yêu” đã nói:

“We search for happiness everywhere, but we are like Tolstoy’s fabled beggar who spent his life sitting on a pot of gold, under him the whole time. Your treasure–your perfection–is within you already... Happiness is the consequence of personal effort. You fight for it, strive for it, insist upon it, and sometimes even travel around the world looking for it.

Vậy là, mười năm qua, em đi đúng một vòng tròn, đi thật xa với bệ đỡ là anh, để kiếm tìm đủ mọi thứ ngoài kia và chưa bao giờ cảm thấy đủ. Để rồi như một chiếc boomerang, em trở về trong vòng tay anh, và biết thứ mình tìm kiếm, vẫn ở đây từ bao giờ. Và vẫn là nụ cười bình thản ấy, không đổi khác.

Em thấy đủ đầy, trọn vẹn.

Rồi em thấy mình may mắn. Những ngày này, khi hoàn toàn dành thời gian trọn vẹn cho nhau, anh mới dịu dàng chia sẻ lại, rằng: Anh biết sẽ có những lúc em cảm thấy không ổn, nhưng thay vì ngăn cản (hoặc biết ngăn cản cũng không được), anh quyết định để em tự lựa chọn. Và khi ấy, em sẽ tự trải nghiệm và thấm thía nhiều hơn.

Và quả đúng là như vậy.

Viết cho anh, dù có lẽ đã hơn ngàn chữ rồi, vẫn chưa cảm thấy nói được hết những lời muốn nói. Có lẽ, sau tất cả, là cảm giác biết ơn. Em biết, trong công việc, em lý trí, tỉnh táo. Nhưng ở chuyện tình cảm, thì bao nhiêu năm nay, em vẫn luôn tin vào duyên số. Rằng ta đã may mắn thế nào, để gặp được nhau trong đời, bên cạnh nhau, nâng đỡ nhau cũng như nắm tay nhau hướng về những giấc mơ chung.

Cuộc sống, xét cho cùng, như lời Phật dạy: “Hãy nương tựa vào chính mình”. Em biết, chẳng có điều gì là vĩnh viễn. Em biết, rồi sau này sẽ có lúc, em phải tự dựa vào chính mình. Và ngay lúc này đây, em cũng luôn hiểu phải tự lo lắng cho chính mình. Nhưng những gì đã, đang và sẽ có với anh, đã là thứ tài sản, mà em biết, em sẽ trân quý cả đời.

Và cảm ơn anh thương yêu, “what matters – to me”, đã luôn khiến em cảm thấy yên ổn, nhé!

(Dù tất nhiên, việc nào ra việc đó. Cảm ơn anh là điều chắc chắn em cần nói. Nhưng đừng quên, vẫn có hàng triệu lần, em muốn cào vào mặt anh nha!)

————————————

Và hạnh phúc vỡ ra như một nốt đàn căng,
Nốt cao quá trong đời xao động quá,
Hạnh phúc cực hơn mọi điều đã tả
Lại ngọt ngào, kỳ lạ, lớn lao hơn!


Nghĩ lại về PaustovskyBằng Việt
Em trở về đúng nghĩa trái tim em
Biết khao khát những điều anh mơ ước
Biết xúc động qua nhiều nhận thức
Biết yêu anh và biết được anh yêu


Tự Hát – Xuân Quỳnh

PS: Lâu rồi chúng mình chưa chụp ảnh mới nhỉ. Hoặc có lẽ, đã không cần phải chụp thêm ảnh nữa, vì những thứ ấm áp khởi lên trong lòng em, anh, và con, em hy vọng đã là đủ để không cần phải nhờ những bức ảnh ghi lại.

Cho đến một lúc nào, mình lại muốn ghi lại những khoảnh khắc, nhé anh.

Linh Đàm

—————————————————–

Bài viết thuộc Series What Matters – Lên sóng định kỳ vào 9PM thứ Tư, thứ Bảy, Chủ nhật hàng tuần, chia sẻ các câu chuyện về Marketing, Nghệ thuật, Cuộc sống tới 30.000 độc giả. Chuyên mục do Ekip Linhdam.Co ra mắt ngày 01.02.2023- dự án đặc biệt của Blog từ 2023. Chào đón chia sẻ của độc giả.

Riêng với chia sẻ vì mục đích thương mại, đăng bài trên báo mà chưa có sự đồng ý của tác giả là KHÔNG ĐƯỢC PHÉP. Quý đối tác/bạn đọc có nhu cầu tham khảo về dịch vụ hoặc cơ hội hợp tác/tài trợ với Linh, vui lòng tham khảo tại đây.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

ทีเด็��